Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2009

Bạn và tôi

21 năm nữa mình sẽ về hưu!
Mỗi lúc căng thẳng, mệt mỏi, mình lại mơ đến ngày được về hưu. Nhưng không khéo mơ nhiều quá, không tập trung làm việc, mình sẽ bị sa thải trước khi đủ tuổi hưu cũng nên. Về hưu rồi, mình sẽ làm gì nhỉ? Chắc phải bế cháu rồi. Hôm trước, Tỗn hỏi mẹ: Mẹ ơi, khi mẹ già, mà có phải đi làm nữa không? Mình bảo: Không, khi mẹ già, mẹ không đi làm nữa, không kiếm ra tiền nữa, Tỗn có nuôi mẹ không? Con trai mặc cả: Cũng được, nhưng nếu vợ con đẻ, mẹ phải bế con cho bọn con đấy... Và những tháng ngày của tuổi 60 của mình sẽ là chăm sóc cháu. Nhưng mà, biết đâu, lúc ấy con dâu lại không tín nhiệm thì sao nhỉ, vì kiến thức nuôi dạy trẻ của mình lúc ấy sẽ trở nên lạc hậu đối với thế hệ chúgn rồi... Thôi cứ sống cho thoải mái đã, mặc kệ ngày mai đi...
Hôm qua, vợ chồng mình tổ chức một bữa tiệc nhỏ để mời bạn bè, chủ yếu là của chồng nhưng trong số đó có vài người bạn thời PT, tức là cũng là bạn mình. Mình gặp lại một nhân vật rất thú vị. Bạn ấy tên là K, học cùng lớpvới mình cấp 1và 2. Lên cấp 3, bạn ấy chuyển trường khác, nên ít liên lạc. Ngày còn học cùng nhau, mình và bạn ấy là hai đối thủ ganh đua, nhưng rất nể trọng nhau. Trước khi vào đại học, bạn ấy có tìm về thăm mình một lần, vẫn cãi nhau chí chóe...
Vào đại học thì bắt đầu đứt liên lạc, vì bạn ấy học Y Thái Bình, còn mình lên HN. Bẵng đi nhiều năm không gặp, cách đây vài năm, một hôm mình từ bếp bước ra, thấy bạn ngồi lù lù giữa nhà, mang theo cả vợ con. Thì ra, bạn ấy lại chơi thân với chồng mình, chẳng hiểu từ khi nào... Giờ bạn ấy là bác sĩ ở một bệnh viện có tiếng ở HN. Tuần trước, mình có việc muốn hỏi bạn ấy nên gọi điện. Mình tìm tên bạn ấy trong danh bạ điện thoại và bấm gọi. Khi bên kia có người thưa máy, mình lại nghe tiếng của... chồng. Hơi ngạc nhiên, nhưng mình nghĩ là đã bấm nhầm số của chồng, nên vẫn nói chuyện bình thường, hỏi anh sắp về chưa, về thì mua cái này cái nọ... Xong, ngắt máy, gọi lại cho bạn K. Vẫn là chồng mình thưa máy. Lần này, chồng có vẻ hả hê: Bắt được quả tang gọi điện cho giai nhé!... Hố Hố, thì ra họ đang ngồi uống bia với nhau, và gặp nhau rất thường xuyên, quả là lợi hại.
Hôm qua, K cũng đưa theo vợ con đến nhà mình. Sau trận bia - rượu bí tỉ, vợ chồng K và mình lên tầng 2 ngồi trò chuyện. Và xin trích dẫn nguyên văn câu chuyện của bạn K (có vợ bạn ấy ngồi cạnh đấy nhé) đã khiến mình cười đến... rách cả mép: "Hôm nay tớ sẽ kể cho Khuyên nghe thật mọi chuyện. Tớ yêu cậu từ năm học lớp 6 cơ, nhưng không dám nói (tiên sư ông mãnh!). Đến năm thứ 2 đại học, tớ vẫn còn yêu cậu và nuôi hy vọng gặp lại cậu. Nhưng một hôm, tớ tình cờ nhìn thấy cô này (chỉ vào vợ) mặc áo bị gió bay... hở rốn ra. Tớ tò mò quá, quyết định tiếp cận để xem quanh cái rốn kia còn có gì thú vị nữa không... Và sau đó, tớ quên béng mất ý định tìm gặp lại cậu..." Sau khi K kể xong, cô vợ liền gật đầu xác nhận: Đúng đấy chị ạ... Ối giời ơi, đến chết với cặp vợ chồng giời đánh ấy thôi...
Lát sau, K kéo mình ra một chỗ và trình bày rằng, trước khi đến, hai vợ chồng bàn nhau xem mua quà gì để tặng nhà mới vợ chồng mình nhưng không biết mình cần gì và sợ mua trùng người khác nên quyết định đến xem nhà mình thiếu gì rồi sẽ mua. Nhưng đến rồi, hai vợ chồng lại hoang mang hơn vì nhà mình... cái gì cũng thiếu, hoàn toàn vườn không nhà trống, nên cũng lại chẳng biết mua gì... Mình nghe bạn nói mà thấy xúc động quá, và vui vì có những người bạn thật chân tình...
Chồng mình thường bảo, ngôi nhà của bọn mình là nhà xã hội, vì nó là kết quả của sự giúp đỡ của anh em, bạn bè. Ngày hôm qua, thêm một lần nữa giúp mình khẳng định rằng, mình và chồng có những người bạn thật đáng quý...