Dạo này mình già rồi, đâm ra hay nghĩ ngợi linh tinh. Nhiều khi, bỗng thèm tụ tập, bù khú với một vài người, mà không toại nguyện. Ngày nghỉ, ngày lễ các bạn nghỉ thì mình đi làm. Ngày dưng, mình nghỉ thì các bạn làm, nên chẳng ai thèm bắt nhời với mình. Chán khiếp.
Kỳ nghỉ cuối tuần vừa qua, mình quyết định về quê, nhân thể, ghé qua chỗ vài người bạn nối khố thửa nào. Ba mẹ con lên đường lúc 7h tối, ra bắt xe về Tam Điệp. Hẹn trước với Thắng, Oanh rằng sẽ làm một trận tơi bời chỗ các bạn. Không muốn báo trước cho Loan, vì muốn nó bất ngờ. Hôm sau, mình và Oanh tới thăm L, cách nhà O khoảng... 0,5km. Mình khoái cái cảm giác nhìn L mắt chữ O,. mồm chữ A khi thấy mình ngồi chễm chệ giữa phòng khách... 10 năm trời mới được hàn huyên, tâm sự nên nói mãi không hết chuyện. Ba đứa lại kéo nhau sang chỗ T, làm một trận tái dê, tương gừng, cười nghiêng ngả.
Loan vẫn vậy, hầu như chẳng già đi tí nào, dù đã có 2 cô con gái. Và ngày càng chín chắn, mặn mà. Nó nhìn thấy mình thì cứ nghiến răng kèn kẹt mà xỉ vả, vì mình béo quá! Rồi thì dặn dò, rằng phải ăn ít, phải tập thể dục, phải cái nọ, phải cái kia. Khiếp, nghe như mẹ trẻ! Xong rồi, có vẻ vẫn chưa yên tâm khi nhìn thấy cái mặt nhơn nhơn của mình, nó tức khí, liền gọi điện cho chồng mình để dặn dò nữa! Kinh hoàng với cô bạn cũ!
Thắng thì gặp khá thường xuyên, không nói làm gì. Nhưng lâu lâu, nói chuyện với bạn Oanh, nghe bạn chia sẻ bí quyết giữ chồng mà cười nôn ruột. Bạn ấy đảm đang, tháo vát, yêu chồng, thương con nhất mực, nhưng phải cái hơi bốc đồng và tiêu cực. Thành tích của bạn ấy là từng tẩm xăng vào chăn toan đốt nhà, nhảy sông tự tử, ôm quần áo của chồng ra cổng cơ quan chồng đốt... chỉ vì chồng đi nhậu với bạn về khuya...
15 năm sau khi ra trường, bạn bè trong lớp đều thành đạt, con cái đề huề. Trước kia, khi đang còn học, chắc chẳng ai trong bọn mình có thể tưởng tượng là trong cái lớp có 30 nhân mạng ấy lại có 8 kẻ hợp thành 4 gia đình, buồn cười thật. Ngày trước, mình ít chơi với các bạn cùng lớp, mà chỉ chơi với khối trên nên việc mình trở thành 1 trong 8 người trên, có lẽ là yếu tố bất ngờ nhất, ít ra là với mình...
Mình vẫn muốn rằng, có ngày nào đó, vợ chồng con cái dắt nhau đi thăm các thày cô giáo, những người ngày xưa đã rất yêu quý mình. Nhưng mà, chẳng biết đến bao giờ, nếu cuộc sống vẫn là guồng quay chóng mặt của những công việc, con cái... Hy vọng sẽ hoàn thành tâm nguyện này trước lúc về hưu.