Chủ Nhật, 20 tháng 6, 2010

Đêm trắng

Thứ sáu tuần vừa qua, bố về quê đón các con ra. Mẹ ở lại lau dọn nhà cửa. Khoảng 12 h đêm thì ba bố con ra đến nơi. Mẹ ra xe dẫn hai anh em vào nhà. Khi các con vào đến tầng 1, mẹ bảo các con lên tầng 2 đi, mẹ bật sẵn điều hòa rồi đó. Mẹ vừa dứt lời thì... mất điện. Hà Nội đang vào đợt nắng nóng cao điểm nên mất điện triền miên. Ở quê thì khỏi phải nói, có khi mất liền 3 ngày. Ở trên này thì thỉnh thoảng thôi, nhưng các chú ở Sở Điên (điện) sáng tạo ghê lắm, toàn cắt khoảng 12 h đêm hôm trước đến 5h sáng hôm sau.
Cả nhà bắt đầu cuộc hành quân đi tìm nơi mát nhất. Điểm đến đầu tiên là tầng 3, trên ấy nhiều gió lắm. Nhưng mà, cả nhà vừa đặt lưng xuống lại nhổm dậy luôn vì nền nhà... ấm lưng (dù chập tối mẹ đã lau rồi). Còn gió thì khủng khiếp, nóng hầm hập như gió Lào. Thế là cả nhà lại lục tục hành quân xuống tầng 2. Nằm ở phòng Tỗn một lát, không ngủ được, lại kéo sang phòng Miu. Mẹ và bố phân công nhau, mỗi người quạt cho một đứa. Mẹ mỏi rã cả tay mà Miu cứ liên mồm giục quạt mạnh lên. Hàng xóm, một vài nhà dùng máy phát điện nên rất ồn. Bên nhà hàng xóm, em Hằng và em My còn nhỏ quá nên khóc loạn cả lên. Mấy chị lớn hơn thì không ngủ được nên ra ngõ chơi... trốn tìm. Người lớn thì ra ngõ ngồi tán chuyện râm ran... Mẹ mỏi tay rã rời, mắt thì díp lại mà vẫn phải nghe Tỗn căn vặn: Nào là tại sao nhà hàng xóm đằng kia lại có điện? Trả lời - Họ có máy phát điện. Hỏi: Thế sao nhà họ có mà nhà mình không có? - Vì nhà họ giàu, nhà mình nghèo. Thế sao bố mẹ không làm người giàu mà lại làm người nghèo...
Đến 5h thì có điện. Cả xóm giải tán, lục tục kéo nhau đi ngủ. Mẹ chỉ chợp mắt được 1 tiếng, 6h đã phải dậy đi làm. Hè này, Hà Nội có nhiều đêm trắng!

Thứ Hai, 7 tháng 6, 2010

Kỳ nghỉ hè ở quê

Từ cuối tháng 5, khi hai anh em được nghỉ hè bố mẹ liền cho các con về quê. Sau một tuần, mẹ về thăm và vô cùng ngạc nhiên với sự đổi khác của Tỗn. Bình thường ở ngoài này, hàng ngày 7h mẹ lùa ba bố con dậy vô cùng vất vả. Tỗn luôn là kẻ bầy hầy nhất. Tối thì con nằm trằn trọc mãi không ngủ, còn sáng dậy thì ngủ vùi. Tuần qua, mẹ về vào tối thứ 6. 5h sáng thứ Bảy mẹ đang còn ngủ say thì nghe tiếng Tỗn thì thầm bên tai: Mẹ ơi, mẹ có dậy đi thể dục với con không? Mẹ bừng tỉnh bởi kinh ngạc quá đỗi, làm sao con dậy sớm như thế được. Trong lúc hai mẹ con và bà đi bộ ra đê, bà kể chuyện là từ khi con về hôm nào con cũng dậy sớm đi thể dục cùng bà. Có hôm bà ngủ quên con còn đánh thức bà nữa. Tỗn đi bộ và xách theo một cái hộp nhựa, trong đó đựng đầy vỏ ốc mà con nhặt ở các bãi cát ven sông. Hôm đi cùng mẹ, Tỗn nhìn thấy một cái vỏ ốc sên và reo lên thích thú như là khám phá được điều gì kỳ diệu lắm. Bà nội phải giải thích, thuyết phục mãi Tỗn mới bỏ cái vỏ ốc đó đi. Ra bờ sông, hai mẹ con và bà lội xuống sông để xem bác thuyền chài đổ cá. Ba bà cháu mua được mớ cá bống rõ ngon.
Về quê, Tỗn có sở thích là câu cá. Sau khi đi thể dục về, ăn sáng xong là vác cần câu ra bờ ao. Chiều ngủ dậy lại câu tiếp. Tỗn sát cá ghê. Có hôm câu được 27 con cá rô phi. Từ hôm Tỗn về, cả nhà ăn liên hồi kỳ trận các món với chiến lợi phẩm của Tỗn: rán, sốt, nấu bánh đa, chả cá... Đến hôm mẹ về, thấy cá rán còn ê hề mà không ai đụng đến, mẹ kiên quyết không cho Tỗn câu nữa và bảo mọi người chán cá rô phi rồi. Tỗn thuyết phục mẹ ra chợ mua tận 10 con cá rô đồng về thả xuống cho nó đẻ để lần sau về câu...
Dù có nhiều trò chơi: thả diều, câu cá... nhưng thỉnh thoảng Tỗn và Miu rất nhớ mẹ. Khi thấy Tỗn thẫn thờ, ông nội hỏi không nói, ông quát Tỗn một câu, thế là Tỗn bảo: mai mẹ cháu về, cháu đi luôn cùng mẹ. Em Miu thì ngoan lắm, hôm mẹ vừa đi là em Miu sốt liền hai ngày, nhưng không khóc lóc gì cả. Hôm mẹ về, trưa chủ nhật, nằm ngủ cạnh mẹ, khi mẹ gỡ tay em ra để dậy chuẩn bị đi, thấy tay em bíu chặt lấy mẹ, mẹ xoay mặt em lại thì thấy em khóc ướt gối từ bao giờ. Lúc chuẩn bị đi, mẹ phải nháy cô Phượng đưa em ra vườn bắt buớm để em quên...
Các con đi rồi, mẹ nhớ ghê. Còn tận 3 tuần nữa các con mới hết kỳ nghỉ hè, mẹ thấy dài ghê, dù sẽ cố gắng tuần nào cũng về thăm các con.