Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

Sư phụ

Hôm trước về quê, mình đã ghé thăm cô giáo dạy văn ngày mình học cấp 3. Cô dạy mình năm lớp 11-12, và cô trò rất quý nhau. Ngày mình trở thành sinh viên, cô vui lắm, trước khi mình lên HN nhập học, ra chào, cô gói ghém cho mình đủ thứ: nào gạo, nào đỗ, nào lạc..., miệng cười hóm hỉnh, dặn dò như tiễn em gái... Chân tình và mộc mạc làm sao.
Năm đầu tiên làm sinh viên, cô là người bạn tâm giao của mình. Thư đi thư lại, kể đủ thứ chuyện. Mình nhớ mình chỉ viết thư cho cô bằng mực tím, và cô nói rằng thích cả màu mực mình chọn... Tết năm đó, mình ra thăm, cô lại gói ghém bánh chưng, gạo Tám. Mình mang lên nấu, thơm nức cả ký túc xá...
Rồi bẵng đi. Mình quen với cuộc sống sinh viên. Những mối quan hệ mới, những công việc và dự định mới cuốn mình đi nên cô trò mất liên lạc. Cách đây hai năm, cô tìm cách liên lạc lại với mình, nhưng không phải bằng thư, mà điện thoại, và cũng chỉ duy trì được một thời gian ngắn, vì sau đó mình mất số của cô...
Tháng trước về, mình ra tối hậu thư cho bạn Thắng trong vòng 1 tiếng phải lùng ra số điện thoại của cô. Khi mình gọi điện, câu đầu tiên cô nói mà như reo: Khuyên à... Bỗng chốc, thấy mình thật tệ. Cô thay số mấy lần đều báo cho mình, còn mình những lần mất sim, cũng đã update lại rất nhiều số và thông báo cho nhiều người, nhưng không bao giờ nhớ đến cô...
Mình và chồng đến thăm cô. 15 năm không gặp, mà cô còn trẻ hơn xưa. Tóc uốn buông vai, miệng cười hóm hỉnh, cô vẫn vậy. Bỗng thấy cô và mình hĩnh như hoán đổi vị trí mất rồi. Cô thì trẻ ra, mình già đi nhanh quá. Cô thật thà rằng thấp thỏm mong mình, mấy lần định gọi điện xem đã sắp đến chưa, ngập ngừng rồi lại thôi... Bỗng dưng, mình thấy mắt cay...
Chia tay, mình hứa Tết này sẽ đưa các con đến thăm cô, nhưng ra khỏi cổng, bỗng lại băn khoăn: Liệu mình có thực hiện được lời hứa với cô không?...

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2009

Lời nhắn gửi của những người bạn cũ

Dưới đây là đoạn hội thoại của mình và một bạn gái cũ, học cùng lớp với T. Mình post lên đây, hy vọng T sẽ đọc được, coi như lời nhắn nhủ của những người bạn cũ.

khuyenptm: D có hay liên lạc với các bạn cùng lớp cũ không?

646: không

646: chỉ chơi với một số người thôi

khuyenptm: hôm nọ tớ tình cờ liên lạc với T

khuyenptm: nhưng xa cách quá

khuyenptm: nói chuyện không vào

646: thế là còn tốt đấy

646: chứ các bạn khóa tớ kêu bạn ấy lắm

khuyenptm: thì tớ đang kêu đây

646: bảo là ở ngay NB mà không bao giờ thấy giao lưu

646: chứ tớ thì không lấy làm lạ

646: vì bạn ấy khác người mà

646: chúng nó còn nói thẳng là khinh người

646: Khuyên còn nói chuyện chứ 646 thì loại luôn ra khỏi ds vì bạn ấy không thọộc nhóm thân thiện

khuyenptm: vì trước một thời K khá thân với bạn ấy

646: híc

646: biết

646: và K làm nhiều đứa khóa này ghen lộn mắt mà ko dám nói ra mặt

646: ngày xưa T là hot boy mừ

khuyenptm: =))

khuyenptm: D làm K cười muốn chết

646: ơ

646: tớ biết mà

khuyenptm: đứa gái hay đứa trai?

646: gái

646: mà nhiều là đằng khác

khuyenptm: ha ha ha

646: đến bây giờ vẫn rất nhiều đứa nhắc T

646: tớ thì thấy buồn cười

646: mà vợ bạn ấy cũng bình thường thôi

Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2009

Bạn và tôi

21 năm nữa mình sẽ về hưu!
Mỗi lúc căng thẳng, mệt mỏi, mình lại mơ đến ngày được về hưu. Nhưng không khéo mơ nhiều quá, không tập trung làm việc, mình sẽ bị sa thải trước khi đủ tuổi hưu cũng nên. Về hưu rồi, mình sẽ làm gì nhỉ? Chắc phải bế cháu rồi. Hôm trước, Tỗn hỏi mẹ: Mẹ ơi, khi mẹ già, mà có phải đi làm nữa không? Mình bảo: Không, khi mẹ già, mẹ không đi làm nữa, không kiếm ra tiền nữa, Tỗn có nuôi mẹ không? Con trai mặc cả: Cũng được, nhưng nếu vợ con đẻ, mẹ phải bế con cho bọn con đấy... Và những tháng ngày của tuổi 60 của mình sẽ là chăm sóc cháu. Nhưng mà, biết đâu, lúc ấy con dâu lại không tín nhiệm thì sao nhỉ, vì kiến thức nuôi dạy trẻ của mình lúc ấy sẽ trở nên lạc hậu đối với thế hệ chúgn rồi... Thôi cứ sống cho thoải mái đã, mặc kệ ngày mai đi...
Hôm qua, vợ chồng mình tổ chức một bữa tiệc nhỏ để mời bạn bè, chủ yếu là của chồng nhưng trong số đó có vài người bạn thời PT, tức là cũng là bạn mình. Mình gặp lại một nhân vật rất thú vị. Bạn ấy tên là K, học cùng lớpvới mình cấp 1và 2. Lên cấp 3, bạn ấy chuyển trường khác, nên ít liên lạc. Ngày còn học cùng nhau, mình và bạn ấy là hai đối thủ ganh đua, nhưng rất nể trọng nhau. Trước khi vào đại học, bạn ấy có tìm về thăm mình một lần, vẫn cãi nhau chí chóe...
Vào đại học thì bắt đầu đứt liên lạc, vì bạn ấy học Y Thái Bình, còn mình lên HN. Bẵng đi nhiều năm không gặp, cách đây vài năm, một hôm mình từ bếp bước ra, thấy bạn ngồi lù lù giữa nhà, mang theo cả vợ con. Thì ra, bạn ấy lại chơi thân với chồng mình, chẳng hiểu từ khi nào... Giờ bạn ấy là bác sĩ ở một bệnh viện có tiếng ở HN. Tuần trước, mình có việc muốn hỏi bạn ấy nên gọi điện. Mình tìm tên bạn ấy trong danh bạ điện thoại và bấm gọi. Khi bên kia có người thưa máy, mình lại nghe tiếng của... chồng. Hơi ngạc nhiên, nhưng mình nghĩ là đã bấm nhầm số của chồng, nên vẫn nói chuyện bình thường, hỏi anh sắp về chưa, về thì mua cái này cái nọ... Xong, ngắt máy, gọi lại cho bạn K. Vẫn là chồng mình thưa máy. Lần này, chồng có vẻ hả hê: Bắt được quả tang gọi điện cho giai nhé!... Hố Hố, thì ra họ đang ngồi uống bia với nhau, và gặp nhau rất thường xuyên, quả là lợi hại.
Hôm qua, K cũng đưa theo vợ con đến nhà mình. Sau trận bia - rượu bí tỉ, vợ chồng K và mình lên tầng 2 ngồi trò chuyện. Và xin trích dẫn nguyên văn câu chuyện của bạn K (có vợ bạn ấy ngồi cạnh đấy nhé) đã khiến mình cười đến... rách cả mép: "Hôm nay tớ sẽ kể cho Khuyên nghe thật mọi chuyện. Tớ yêu cậu từ năm học lớp 6 cơ, nhưng không dám nói (tiên sư ông mãnh!). Đến năm thứ 2 đại học, tớ vẫn còn yêu cậu và nuôi hy vọng gặp lại cậu. Nhưng một hôm, tớ tình cờ nhìn thấy cô này (chỉ vào vợ) mặc áo bị gió bay... hở rốn ra. Tớ tò mò quá, quyết định tiếp cận để xem quanh cái rốn kia còn có gì thú vị nữa không... Và sau đó, tớ quên béng mất ý định tìm gặp lại cậu..." Sau khi K kể xong, cô vợ liền gật đầu xác nhận: Đúng đấy chị ạ... Ối giời ơi, đến chết với cặp vợ chồng giời đánh ấy thôi...
Lát sau, K kéo mình ra một chỗ và trình bày rằng, trước khi đến, hai vợ chồng bàn nhau xem mua quà gì để tặng nhà mới vợ chồng mình nhưng không biết mình cần gì và sợ mua trùng người khác nên quyết định đến xem nhà mình thiếu gì rồi sẽ mua. Nhưng đến rồi, hai vợ chồng lại hoang mang hơn vì nhà mình... cái gì cũng thiếu, hoàn toàn vườn không nhà trống, nên cũng lại chẳng biết mua gì... Mình nghe bạn nói mà thấy xúc động quá, và vui vì có những người bạn thật chân tình...
Chồng mình thường bảo, ngôi nhà của bọn mình là nhà xã hội, vì nó là kết quả của sự giúp đỡ của anh em, bạn bè. Ngày hôm qua, thêm một lần nữa giúp mình khẳng định rằng, mình và chồng có những người bạn thật đáng quý...

Thứ Hai, 24 tháng 8, 2009

Viết cho những người bạn cũ (2)

Dạo này mình già rồi, đâm ra hay nghĩ ngợi linh tinh. Nhiều khi, bỗng thèm tụ tập, bù khú với một vài người, mà không toại nguyện. Ngày nghỉ, ngày lễ các bạn nghỉ thì mình đi làm. Ngày dưng, mình nghỉ thì các bạn làm, nên chẳng ai thèm bắt nhời với mình. Chán khiếp.
Kỳ nghỉ cuối tuần vừa qua, mình quyết định về quê, nhân thể, ghé qua chỗ vài người bạn nối khố thửa nào. Ba mẹ con lên đường lúc 7h tối, ra bắt xe về Tam Điệp. Hẹn trước với Thắng, Oanh rằng sẽ làm một trận tơi bời chỗ các bạn. Không muốn báo trước cho Loan, vì muốn nó bất ngờ. Hôm sau, mình và Oanh tới thăm L, cách nhà O khoảng... 0,5km. Mình khoái cái cảm giác nhìn L mắt chữ O,. mồm chữ A khi thấy mình ngồi chễm chệ giữa phòng khách... 10 năm trời mới được hàn huyên, tâm sự nên nói mãi không hết chuyện. Ba đứa lại kéo nhau sang chỗ T, làm một trận tái dê, tương gừng, cười nghiêng ngả.
Loan vẫn vậy, hầu như chẳng già đi tí nào, dù đã có 2 cô con gái. Và ngày càng chín chắn, mặn mà. Nó nhìn thấy mình thì cứ nghiến răng kèn kẹt mà xỉ vả, vì mình béo quá! Rồi thì dặn dò, rằng phải ăn ít, phải tập thể dục, phải cái nọ, phải cái kia. Khiếp, nghe như mẹ trẻ! Xong rồi, có vẻ vẫn chưa yên tâm khi nhìn thấy cái mặt nhơn nhơn của mình, nó tức khí, liền gọi điện cho chồng mình để dặn dò nữa! Kinh hoàng với cô bạn cũ!
Thắng thì gặp khá thường xuyên, không nói làm gì. Nhưng lâu lâu, nói chuyện với bạn Oanh, nghe bạn chia sẻ bí quyết giữ chồng mà cười nôn ruột. Bạn ấy đảm đang, tháo vát, yêu chồng, thương con nhất mực, nhưng phải cái hơi bốc đồng và tiêu cực. Thành tích của bạn ấy là từng tẩm xăng vào chăn toan đốt nhà, nhảy sông tự tử, ôm quần áo của chồng ra cổng cơ quan chồng đốt... chỉ vì chồng đi nhậu với bạn về khuya...
15 năm sau khi ra trường, bạn bè trong lớp đều thành đạt, con cái đề huề. Trước kia, khi đang còn học, chắc chẳng ai trong bọn mình có thể tưởng tượng là trong cái lớp có 30 nhân mạng ấy lại có 8 kẻ hợp thành 4 gia đình, buồn cười thật. Ngày trước, mình ít chơi với các bạn cùng lớp, mà chỉ chơi với khối trên nên việc mình trở thành 1 trong 8 người trên, có lẽ là yếu tố bất ngờ nhất, ít ra là với mình...
Mình vẫn muốn rằng, có ngày nào đó, vợ chồng con cái dắt nhau đi thăm các thày cô giáo, những người ngày xưa đã rất yêu quý mình. Nhưng mà, chẳng biết đến bao giờ, nếu cuộc sống vẫn là guồng quay chóng mặt của những công việc, con cái... Hy vọng sẽ hoàn thành tâm nguyện này trước lúc về hưu.

Thứ Ba, 18 tháng 8, 2009

Viết cho những người bạn cũ

Thời gian gần đây, nhờ internet, mình tìm được mấy người bạn thủa học PT, đã bặt tin nhau từ gần chục năm trời.
Người đầu tiên là T, bạn thân từ thủa cấp 2. Suốt những năm học cấp 3, mình và bạn ấy có một tình bạn đẹp. Bạn ấy vào ĐH trước mình một năm, mỗi lần bạn về thăm quê đều gặp nhau. Rồi mình lên ĐH, hai đứa vẫn giữ được mối liên hệ trong năm đầu tiên. Nhưng rồi, sau đó, bỗng dưng xa cách. Mình không lý giải được nguyên nhân. Và có lẽ sẽ không bao giờ được nghe bạn ấy lý giải... Xuất phát điểm khác nhau, hoàn cảnh sống khác nhau, đến mục tiêu sống cũng khác nhau khiến hai đứa không gặp nhau nữa, là bạn bình thường cũng không. Đó là tình cảm đẹp mà mãi mãi mình trân trọng, dù không bao giờ nuối tiếc. Mới đây, trong một lần tìm thông tin để bt bài, mình thấy tên giống bạn, có cả số đt và chức vụ, một chức quan lớn. Mình tò mò, nhắn tin, thì đúng là bạn ấy. Mừng cho bạn đã thành công trên con đường bạn chọn. Bạn ấy rất thông mình, chăm chỉ và quyết tâm nữa nên hẳn sẽ công danh toại nguyện.
Người thứ 2 là H, bạn cùng lớp. Đôi lần, mình cũng thắc mắc khôgn biết bạn ấy giờ ở đâu, chồng con thế nào dù biết chắc H vẫn công tác ở Bộ nọ. Nhưng rồi, công việc và cuộc sống cuốn mình đi nên cũng không nhiệt tình tìm kiếm. Tình cờ, gần đây lớp trưởng ngày cấp 3 của mình, trong một trận bia với chồng mình đã gọi điện và "giao nhiệm vụ" cho mình tìm các bạn cùng lớp ở trên này. Ngay ngày hôm sau mình đã lùng ra H. Có lẽ, H là người có chí nhất lớp mình, luôn ưu tiên cho mục đích phấn đấu vì sự nghiệp. Trong tương lai, chắc sẽ thành quan nhớn. 10 năm không gặp, bạn đã có chồng con, công việc thành đạt. Thật đáng khâm phục. Chỉ trách là mải phấn đấu vì sự nghiệp nên suốt những năm qua bạn ấy không hề liên lạc với bạn bè. Bặt vô âm tín, tập trung học hành, phấn đấu. Liệu có cần như thế không nhỉ?
Hôm nay dân nữ ngồi rảnh rỗi nên bỗng chốc nhớ đến hai quan bác. Mong hai quan bác toại nguyện trong công việc và hạnh phúc.

Thứ Tư, 5 tháng 8, 2009

Translation

Hôm nay, một bài quốc tế của CTV dịch gốc từ tiếng Nga là một CT truyền hình có tên Giờgi Mênha, CTV dịch là Đợi ngày về. Title rất nhuyễn với nội dung nên mình để nguyên. Nhưng sếp mình yêu cầu phải dịch là Hãy đợi tôi, giống như Ms Thu Uyên đã dịch trong chương trình Như chưa hề có cuộc chia ly, mình không đồng ý... Phần sau của cuộc tranh luận thuộc chuyên môn báo chí, nên mình không kể ra đây. Nhân đây, mình lại nhớ ngày ở ĐH, thày giáo dạy môn dịch kể cho mình nghe một câu chuyện vui. Một giảng viên đưa cho một sinh viên giỏi của Khoa tiếng Anh mấy câu thơ sau và yêu cầu dịch sang tiếng Anh:

Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Xương

Sau khi nhận bản dịch của sinh viên nọ, thày giáo lại chuyển nó cho một thạc sĩ Tiếng Việt là người nước ngoài và yêu cầu dịch trở lại tiếng Việt. Và kết quả là chúng ta có bài thơ sau:

Cuồng phong lay ngọn trúc
Đổ xuống tà vẹt đường
Vợ trời đánh một hồi chuông
Cháo gà húp vội, hóc xương mấy lần
!!!

Thứ Ba, 4 tháng 8, 2009

Miu tròn 4 tuổi




























































































Thế là em Miu đã tròn 4 tuổi. Mẹ nhớ một câu nói trong phim Những bà nội trợ kiểu Mỹ: Có những đứa con sinh ra để thử thách lòng kiên nhẫn của bố mẹ. Em Miu cũng vậy. 6 tháng đầu, Miu khóc ra rả suốt ngày đêm. Ăn không đáng kể, ngủ tí chút, chỉ toàn khóc mà lớn. Mẹ thì không phải người kiên nhẫn, lại mệt sau khi sinh mổ, còn phải chăm cả anh Tỗn lúc đó mới 15 tháng, mỗi ngày chỉ được ngủ 2-3 tiếng nên thường xuyên cáu giận với Miu. 6 tháng đầu, Miu không hề tập cười, chỉ biết khóc. Lại nữa, vì khóc nhiều, Miu bị thoát vị rốn, mỗi lần khóc rốn lại phồng lên như cái chén con, căng mọng như quả bóng sắp nổ. Mệt mỏi, lo lắng, lúc nào mẹ cũng như người say xe và thường xuyên ước rằng: Giá có ai trông Miu cho mẹ ngủ, dù chỉ 30 phút thôi, chắc mẹ biết ơn cả đời. 10 ngày tuổi Miu đã sổ mũi xanh, ngày nào cũng đi bác sĩ, nhưng cứ tăng cân vù vù, 6 tháng đã hơn 9kg khiến bác sĩ cũng phải ngạc nhiên. Rồi sau 6 tháng, Miu ngoan dần, lớn đến đâu, ngoan đến đấy. Và sau 1 năm thì mọi người không còn nhận ra Miu nữa, vì ngoan quá, cứ như là hai đứa trẻ khác nhau. Vì Miu bụ bẫm, mồ hôi nhiều, nên cho đến khi Miu 3 tuổi mẹ thường xuyên... gọt trắng đầu. Miu nhìn thấy mẹ tóc dài thì thích lắm, cứ mân mê và hỏi: Tóc mẹ dài thế, mẹ mua ở chỗ đâu? Một hôm, Miu sốt rất cao. Đêm ngủ, Miu mê sảng: Mẹ đừng cắt tóc con nữa nhé, để tóc cho xinh! Bố nghe Miu nói thế, thương quá, nên không cho mẹ cắt tóc nữa.













Giờ thì Miu đã là một cô bé cực ngoan và nữ tính. Suốt ngày loay hoay với váy, tóc. Có ngày ở nhà với mẹ mà lén thay mấy bộ váy, đứng ngắm nghía trước gương. Anh Tỗn còn bắt gặp Miu vừa rửa tay vừa đánh hông nữa.













Đợt đi nghỉ mát với mẹ vừa qua, Miu được khen là ngoan nhất đoàn đấy nhé: ăn ngoan, ngủ ngoan và rất biết nghe lời mẹ nữa. Mẹ mong em Miu cứ thế này mãi, cho đến khi đủ lông đủ cánh để rời vòng tay mẹ.













Đây là một số hình ảnh trong sinh nhật Miu, ngày 4/8.

Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2009

Sun spa resort

Một số chim sâu trong đoàn












































Trốn con chụp ảnh nào!
















































































































































Anh Tỗn khám phá khu vực quanh bến đò



















Trong kỳ nghỉ, đoàn có một ngày đi thăm động Phong Nha - Kẻ Bàng. Đây là bến đò trước cửa động










































À, hai anh em phát hiện ra một chú thằn lằn nhỏ























































































































































































































































































































Giờ là loạt ảnh PR miễn phí cho Sunspa resort nhé

































Em M đang khám phá resort



































Dán cái màn hình 40 ink của mẹ vào, kẻo mọi người lại nghĩ chỉ có ba bố con đi
































Xuống bể, em Miu lóp ngóp bơi mà không cần bố mẹ











































































Về đến resort mới 7h, trong khi đến tận 2h chiều mới được check in, nên gia đình tranh thủ xuống bể bơi. Anh Tỗn thích lắm, xuống đến bể là gia nhập ngay đội ngũ để chơi trận giả với các bạn cùng đoàn. Em Miu thì tiến bộ lắm, năm ngoái đi biển với bố, cứ nhìn thấy nước là khóc. Năm nay, khi vừa đến, nghe bố hỏi em Miu có muốn bơi không, liền tụt phăng cả váy, cả quần chip, đứng tồng ngồng giữa sảnh làm mẹ phải cuống cuồng đi tìm áo bơi.










































































Cuối tháng 7, bố mẹ đưa Tỗn, Miu đi nghỉ ở Sun spa resort, Quảng Bình. Sau khi xuống tàu, cả đoàn được đưa về một quán phở có tên rất ấn tượng là Thường Thôi, chất lượng phở còn lâu mới được thường thôi và có rất nhiều hành khô, còn giá cả thì đắt một cách bất thường. Ăn xong, cả đoàn quyết định đi bộ về resort vì quãng đường chỉ khoảng 300m. Tuy nhiên, trên đường đi về mọi người lần lượt bắt taxi, bố cháu cũng vậy, chỉ còn ba mẹ con nhà cháu cuốc bộ.