Thứ Ba, 14 tháng 4, 2009

Giấc mơ con đè nát cuộc đời con

Hôm qua, mình đi gặp một người bạn cũ với vai trò "đại sứ thiện chí". Gặp rồi, chẳng hiểu sao về cứ thấy buồn và suy nghĩ mông lung. Một kết cục không có hậu của một cuộc hôn nhân "gồng" quá nhiều tham vọng và kỳ vọng. Mình rất ấn tượng với câu nói của chị ấy. "Bây giờ, chị hoàn toàn tự tin trước cuộc đời". Sự mặn mòi của gái một con, công việc ổn định với thu nhập cao... và còn điều gì giúp một người đàn bà đã từng đau khổ, tuyệt vọng sau cuộc hôn nhân tan vỡ, ra HN với tấm bằng đại học từ xa hay tại chức gì đó tìm kế sinh nhai để nuôi con, nay đứng thẳng dậy để hoàn toàn tự tin trước cuộc đời? Thật đáng khâm phục!

Tối về, mình kể lại nội dung cuộc gặp với chồng và nói: "Có lẽ đời em không bao giờ dám vênh mặt mà nói: Tôi hoàn toàn tự tin trước cuộc đời" Bởi mình thấy, mình chẳng có gì nổi bật cả. So với một đống bạn tiến sĩ nọ, thạc sĩ kia, toàn của những trường danh tiếng trên thế giới thì hai tấm bằng đại học trong tay mình chỉ như một sự tự an ủi rằng: tôi không mù chữ. Kinh tế thì không phải dưới đáy xã hội nhưng cũng chỉ đủ rau cháo qua ngày. Công việc thì lúc nào cũng phải cố gắng, cố gắng và cố gắng mới có thể hoàn thành tốt công việc... Đại loại là tất cả mọi thứ ở mình đều nhàng nhàng, trong khi bạn bè và đồng nghiệp xung quanh, mình thấy ai cũng giỏi giang cả. Vì thế, khi nghe chị bạn tuyên bố câu trên, một kẻ sống rón rén, làm việc mò mẫm, giao tiếp dè dặt như mình thật lấy làm ngưỡng mộ. Hèn thế!
Bạn LA từng bảo mình rằng: Giấc mơ con đè nát cuộc đời con! Mình càng ngẫm lại càng thấy đúng. Nhưng vấn đề là mình không có ý định thay đổi gì cả, với mình, hiện tại là tốt rồi, an phận thôi. Cũng hèn!
Trong số những người bạn vong niên với mình, có những cây tùng cây bách mà chỉ nghe tên thôi giới nghiên cứu khoa học nước nhà phải ngưỡng mộ như tiến sĩ Lomonoxop Ngô Thị Lư, TS Harvard Bùi Phương Lan. Mình đã từng có thời gian làm việc với hai con tôm hùm ấy, và đã học được nhiều điều. Con tép riu, là mình, luôn tâm phục khẩu phục vì thấy các chị ấy làm gì cũng giỏi, đặc biệt là Dr Lan. Gi gỉ gì gi, cái gì cũng siêu. Nhưng mà, hôm nọ chat với chị Lư, chị ấy bảo mình sướng, chị ấy thèm được như mình (ý nói đến hai viên kim cương của mình). Nhắc đến con, mình lại tự cảm thấy mình giỏi thật!
Nhưng nhiều khi nghĩ lẩn thẩn, nếu không có chồng, mình có nuôi nổi các con một cách tự tin như chị bạn trên không nhỉ? Chắc không đâu, mình hèn kém lắm, không ý chí quật cường và nghị lực vĩnh cửu như bạn L của mình...

Không có nhận xét nào: