Hôm qua, mình mơ mình đi vào quán bia và gặp sếp cũ, thời mình còn làm ở Đại học DL Đông Đô. Chú thích với các bạn là sếp mất đã 5 năm rồi, vì ung thư gan. Hôm đám ma mình có đến viếng, dù trước khi chú mất khoảng 2 năm chú cháu không gặp nhau, từ khi mình bỏ trường đó. Sếp là người tương đối đặc biệt, nên mình quyết định kể chuyện về sếp cho các bạn nghe, cái thời còn sống ma chú ấy... (như các cụ thường nói).
Ngày mình làm ở Khoa Xây dựng, chú ấy là một trong hai phó khoa, nhưng chỉ là "chân trái" thôi, còn "chân phải" thì là tổ trưởng một bộ môn bên Đại học Xây dựng. Đó là một Phó Tiến sĩ (sau được gọi là TS) ở Liên Xô về, là umnưi và khittờrưi chelavek (thông minh và hóm hỉnh). TS có một vợ và... 4 con, ba trai, một gái. Thời TS mới về nước và nhận công tác tại ĐHXD, chưa có điều kiện đón vợ con ở quê (Phú Thọ) xuống nên sống một mình trong ngôi nhà ở khu tập thể của trường. Cạnh nhà sếp lại có một cô bán vải ở chợ Đồng Xuân có chồng đi công tác nước ngoài mấy năm. Thế là, tèn tén ten nhau. Mọi chuyện TS không hề dấu giếm mà công khai. Ngày đó, chú còn giới thiệu mình đi chợ Đồng Xuân mua vải để được giảm giá! Mình cũng đi, đến gặp xong rồi thì về cao giọng mắng nhiếc chú thậm tệ, vì cô ấy quá xấu xí, thô kệch, ít học... Túm lại là không đáng để một ông TS phải ô danh. Nghe mình phán xét một hồi, TS mới thủng thẳng bảo: "Tính chú cả nể lắm K ạ. Thực ra, ban đầu cũng không có ý định, nhưng cô ấy tấn công, nể quá, đành... Mà chồng cô ấy không có nhà, tao chỉ dùng tạm, đến lúc chồng nó về, tao giả luôn, còn nguyên hình khuôn khổ, không rách rời, không chắp vá. Là tao đang nhón tay làm phúc đấy..."
Vì phải nuôi một vợ, bốn con và đèo bòng thêm cô kia nữa nên lương của một ông TS có vẻ như quá eo hẹp. Lúc nào trong ví chú ấy cũng không có tiền, và luôn tạm ứng lương. Mà không chỉ lương, cứ đến gần ngày lễ, tết nào áng chừng là được tiền là ông TS này... tạm ứng trước. Một hôm, ông TS đến gặp thủ quỹ và bảo: "Mày cho chú tạm ứng ít tiền". Chị kia cao giọng: "Bác tạm ứng lương hai tháng rồi, từ giờ đến cuối năm bác không còn khoản nào để tạm ứng nữa". Ông TS thông minh ngồi nghĩ một lát, rồi ông đề nghị: "Này mày ơi, mày cho tao tạm ứng khoản tiền tử tuất được không?" (Lúc đó, ông TS hoàn toàn khoẻ mạnh và còn... rất trẻ)
Một hôm, một nhân viên đến mời dự đám cưới. Ông TS ngồi đăm chiêu một hồi rồi nói: "Mày lấy thằng đấy à? Mà thôi, cũng được. Lúc ít tiền, ta mua tạm cái xe 82. Khi có điều kiện, ta lên Dream, rồi @" (Thời đó, chưa có các loại xe đắt hơn, chỉ @ là đỉnh)...
Ông TS này, cũng họ nhà D. Có thời gian, truyền hình chiếu phim Tần Thuỷ Hoàng, suốt ngày ông TS ngồi mơ màng được đóng vai... Lao Ái. Ông bảo: Nếu được đóng vai Lao Ái, tao sẵn sàng trả tiền cho đạo diễn.... Mùa hè, cơ quan đi biển. Hôm đầu tiên ra bãi biển, thấy một cô cực xinh, ông Tiến sĩ vô cùng đau khổ nói với mình: "K ơi, mày có nhìn thấy con bé kia không? Dáng nó đẹp, da trắng, môi đỏ, tóc đen... Mà mày nhìn cái thằng đi cùng con bé đó đi. Già và xấu như tao. Sao trên đời có thằng tốt phúc thế nhỉ? Đời tao vậy là chả ra gì..."
Ngoài nhược điểm trên, ông TS nọ còn là đệ tử của Lưu Linh. Người lúc nào cũng mùi hồng xiêm nẫu, nên đã ra đi khi mới ngoài 50 tuổi vì ung thư gan. Mong rằng, nơi chín suối ông TS không phải chịu những "dằn vặn, khổ hạnh" như ở cõi trần...
3 nhận xét:
Cái ông sếp của mày nghe vừa hài hước vừa tội nghiệp. Mà sao có đến 4 đứa con cơ chứ? Đời lắm chuyện hài đến chảy nước mắt vậ?
uh, thời bao cấp mà. Con út của ông ấy giờ lấy vợ và có con rồi mày ạ.
Mà mày quên là nhà tao còn... suýt gấp đôi nhà ông TS nọ về mặt quân số à?
Đăng nhận xét